[Manga Review] Sakura Gari -The Hunt for Cherry Blossoms

Leave a Comment
.::The Hunt for Cherry Blossoms::.

Author: Atami Kobayashi (it’s me).
• Category: Review.
• Rating: 
T.
• Warnings: 
BL.
• Fandom : 
Sakura Gari.
• Pairing: 
Souma Saiki x Tagami Masataka.
• Status:
 completed.
• Notes:
-Chỉ là cảm xúc của riêng tôi, có lẽ nó sẽ nghiêng về phía seme, ý tôi là Souma, dù sao thì tôi mắc bệnh sủng công.
-Xin hãy đọc cả lời thoại trong khung truyện, tôi nghĩ nó sẽ khiến bài review này đầy đủ hơn.





...
Sakura Gari –Săn đuổi hoa anh đào, cuộc săn đuổi đau thương và tội lỗi giữa mùa xuân tàn phai héo úa của những kẻ với tâm hồn mục ruỗng bởi mỏi mòn vào đức tin đã biến chất.
...



I. Tokyo, 1920 –Mục ruỗng. 


Nhật Bản vào những năm hai mươi của thế XX, vài năm sau Thế chiến lần thứ nhất. Cuộc chiến tranh này không những chẳng thể tàn phá Nhật Bản bao nhiêu, trái lại còn mang tới vô cùng lợi ích, thúc đẩy kinh tế và thương nghiệp, mở rộng thuộc địa…. nhưng cũng đồng thời mang lại khá nhiều phiền toái đến từ sự ngờ vực của quốc gia phương Tây, hay những cuộc xung đột nội bộ tranh chấp quyền lợi giữa các đảng phái chính trị.

Kinh tế phát triển quá nhanh, sự phân hóa xã hội thay đổi vô cùng rõ nét , giữa tầng lớp quý tộc cũ bảo thủ, với tước hiệu được truyền từ đời này sang đời khác, trong khi gia sản khánh kiệt bởi phục vụ cho những thú chơi xa xỉ, lại nắm trong tay quyền lực chính trị vô cùng lớn, và những quý tộc mới với tiềm lực kinh tế dồi dào thì lại thiếu thốn quyền lực, giữa kẻ nghèo và người có tiền.

Mâu thuẫn giai cấp này chính thức lên tới đỉnh điểm khi mà cuộc khủng hoảng thừa sau thế chiến bắt đầu từng bước, ảnh hưởng nghiêm trọng tới Nhật Bản, và đặc biệt bất lợi cho những nhà kinh doanh. Đồng lương sụt giảm, tình trạng thất nghiệp, tranh chấp việc làm…


Qua nét vẽ của tác giả Yuu Watase, một góc nhỏ thời kì quá độ này hiện lên sinh động. Tokyo thì xinh đẹp, phồn vinh:


Còn đằng xa kia, những đứa trẻ nông thôn vẫn hoài nghèo đói:



Tại nơi phồn vinh hư ảo ấy, Tagami Masatakagặp gỡ Souma Saiki.

Đó là mùa xuân Masataka mười 17 tuổi, họ gặp nhau trên con phố đông người tràn ngập anh đào buông cánh. Trong khoảnh khắc lướt qua nhau vô tình ấy, lại như khắc vào giác quan cậu phảng phất mùi nhang thơm. Chi tiết nhỏ này, tôi đã mất tới lần đọc thứ hai để chợt nhận ra, dường như, mùi nhang điêu tàn ấy là một dự báo trước cho mối quan hệ toàn những buồn thương của hai người.

Những thứ trái ngược nhau thì thường bị hấp dẫn bởi nhau.


II. Anh đào trổ hoa.


Khi mới bắt đầu đọc, tôi nghĩ: a, lọ lem và hoàng tử. Masataka thuộc tầng lớp dưới, những nông dân nghèo ở vùng quê xa tít tắp, còn Souma lại là người thừa kế tước hiệu và tài sản của nhà quý tộc Saiki. Hẳn rằng, tình yêu của họ sẽ đẹp như truyện cổ tích.

Masataka là một học sinh nghèo, mang theo hoài bão lớn rời xa quê hương, muốn khẳng định ý nghĩa sự tồn tại của mình. Việc học và cố gắng đỗ vào trường trung học danh giá là bước đệm đầu tiên cho cậu. Một sinh viên nghèo cần tiền để thực hiện nguyện vọng. Nhờ đó, họ gặp nhau.

Chẳng thể nói đó là một cuộc gặp gỡ đẹp, nhưng lại trả lại trong lòng tôi ấn tượng sâu sắc, gạt bỏ hết mọi dư thừa, chỉ còn hình ảnh bóng lưng Souma thinh lặng dưới tàn anh đào lơi lả buông cánh, và họ ngã vào nhau trên thảm cánh hoa phủ thật dày.


“Có một người đàn ông xinh đẹp như thế tồn tại trên thế giới này sao?” Masataka thảng thốt nghĩ.
“…đôi mắt đẹp. Một ánh nhìn thẳng không chút nghi ngờ, vẫn còn rất trong trắng...” Souma nói trong cuộc làm tình với một sinh viên khác.

Ấn tượng đầu tiên của họ về nhau đều là sự xinh đẹp, có lẽ, Masataka đã si mê vẻ ngoài xinh đẹp của “búp bê phương Tây” ấy trước khi bắt đầu tìm hiểu tâm hồn anh.

Còn Souma, anh đã bị lôi cuốn bởi tâm hồn tinh khiết của cậu, như loài quỷ xấu xí bị giam cầm nơi địa ngục thẳm sâu thì luôn mơ tưởng đến thiên thần thánh khiết nơi địa đàng tràn ngập nắng. Rồi quỷ dữ kia thầm nghĩ, ta sẽ vấy bẩn tạo vật xinh đẹp của chúa ấy bằng sắc màu gì đây? Nó quyết định, hẳn là bằng màu đỏ thắm xinh đẹp của cây anh đào mà nó căm ghét nhất đi.



Nào ngờ đâu, cuối cùng, người sa ngã lại chính là quỷ dữ kia, đắm mình trong ánh sáng để rồi bản thân cũng dần tiêu biến mất thôi.

Nhưng Souma không phải quỷ dữ ấy.

Xin cho phép tôi nói về vẻ ngoài của anh, như một tuyệt phẩm quyến rũ nhất của đức Chúa, thu hút hết mọi ánh mắt từ những kẻ xung quanh, khơi mào lên dục vọng độc chiếm tăm tối nhất của chúng, chỉ muốn tước đoạt rồi đem giấu đến nơi thật sâu kín. Giấu dưới lớp vỏ xinh đẹp ấy, là quá khứ đau thương, cơ thể dơ bẩn, và tâm hồn thì tàn khô và méo mó.

Anh rung động bởi đôi mắt xinh đẹp của Masataka , sâu sắc rung động bởi tâm hồn trong vắt như nước suối thượng nguồn đầu xuân của cậu. Có một chút hiếu kì, một chút ghen tị phảng phất đâu đây khiến cho ý niệm đầu tiên của anh là: A, ta sẽ sớm vấy bẩn cậu ta thôi.


Với Masataka , cậu yêu những tạo vật xinh đẹp, và quá tốt bụng khi quan tâm tới mọi người xung quanh. Vì thế, cậu quan tâm đến anh, những quan tâm vụn vặt ấy cứ lớn dần. Ban đầu, cậu chỉ tò mò rằng: Anh là người như thế nào, tầm mắt cậu dần dõi theo anh, những ý niệm ấy từng chút một trở thành hành động:


Rồi, chẳng biết tự khi nào, sự quan tâm ấy hòa cùng niềm kính trọng, dần biến chất, trở thành một loại chấp niệm sâu hơn, đủ để cậu nói ra câu thề trung thành, như những samurai sẵn sang lao mình chắn mưa tên hay biển đạn cho chủ nhân:




“Em… em có ngốc không vậy?! Em đâu phải một con chó!” anh đã cáu găt và lo lắng đến nhường nào, cậu chỉ cười, ánh mắt nhìn thẳng trong vắt, “Vâng, em chỉ nghĩ dù là loài chó cũng biết chọn chủ mà trung thành.”


Có thứ gì đó trong lòng mỗi người dần đổi thay trong đêm lễ hội ấy, mà chẳng biết rằng sau này, 'chúng tôi' sẽ tổn thương nhau nhiều đến thế nào.

Điều tàn như mùi nhang thơm, hay vỡ nát như gói bánh korokke vẫn còn vẹn hơi ấm, hoặc rằng, héo úa như anh đào đã về với đất lạnh.

Tất cả đó, có lẽ là khởi nguồn cho tình yêu của hai người, là khi mà anh đào bắt đầu trổ bông.


III. Cuộc săn đuổi đau thương và tội lỗi.


Masataka kính yêu và trung thành, nhưng chưa đủ để trở thành tình yêu. Cậu hoảng sợ và hãi hùng khi nhìn thấy rương ảnh, những tấm hình phơi bày sự xấu xí của cậu chủ mà cậu nguyện kính yêu. ‘Người đàn ông xinh đẹp’ cậu gặp dưới cơn mưa anh đào hôm nào lại dơ bẩn đến nhường này! Cậu hoảng sợ lùi lại, lời hứa trong đêm pháo hoa trôi biến về miền quên lãng. Bấy giờ, bản thân tôi đã tức giận với cậu, tôi nghĩ: Này, Masataka , đồ thất hứa! Thế nhưng, tôi lại không tìm đâu ra lời để trách móc cậu, nếu cậu chẳng hoảng sợ thì có lẽ tâm hồn cậu còn vẩn đục hơn những sự thật kia. Vì vậy, khi cậu bỏ chạy, vùng khỏi tầm với của Souma, chẳng ai có thể nói gì.

Souma khác, anh yêu thương và trân trọng cậu, dần quá dư thừa để chỉ là tình yêu, dường như trở thành một loại tín ngưỡng ăn mòn tâm trí, thay đổi con người. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ giống quỷ dữ kia, tiêu biến giữa biển nắng xinh đẹp khi cố gắng đứng bên thiên thần.

Nhưng trước khi anh kịp tổn thương bởi nắng vàng ngọt lịm kia, cậu đột ngột vùng chạy. Với thứ tín ngưỡng mòn mỏi của mình, anh làm sao chịu được! Trong một khắc tức giận cùng niềm khát khao đã vùi đầy đáy vực, anh cướp lấy cậu, đoạt lấy cậu, cắn xé, xỏ xiên, vấy bẩn cậu! Điên cuồng chiếm đoạt cậu.


Rồi sau đó, sau cái ngày mà anh ‘xé nát’ cậu…

…tất cả mọi thứ bị hủy hoại, vỡ vụn…
Sụp đổ…
Tan nát…
Như anh đào.


Để có được cậu, để ngăn cậu chạy thoát, anh làm mọi cách, lợi dụng mọi thứ xung quanh cậu, dùng mạng sống người anh trai ruột của câu để trói buộc cậu, dùng tiền để mua cậu về. A! Giống như một ả điếm rẻ tiền, tôi chợt nghĩ thế, nhưng tôi hiểu rằng, một ả điếm sẽ chẳng bao giờ sánh được vị trí của cậu ngự trị trong lòng Souma. Ở một khía cạnh nào đó, cậu có lẽ thực sự tồn tại như một thiên thần trong tiềm thức anh.



Tiếc rằng, với nỗi sợ hãi và niềm tin vỡ nát như anh đào lả lơi rơi khi ấy của mình, Masataka đã chẳng thể nào thấu hiểu nỗi lòng của anh. Cuối cùng, cậu bán tự do của mình để đổi lấy người anh trai, lại trở thành của anh. Anh trai cậu nói, cậu quá tốt bụng và luôn tha thứ cho mọi người. Ừ, cậu quá lương thiện để có thể bỏ mặc anh trai mình, thế nhưng bao nhiêu khi đó cũng chẳng đủ để cậu tha thứ và một lần lắng nghe Souma.

Những tước đoạt điên cuồng của anh chỉ ngày càng đẩy linh hồn hai người ra xa nhau, khiến sợi chỉ đó rối rắm xung quanh hai người cắt sâu vào da thịt, máu nhỏ đầm đìa, đau đớn biết bao nhiêu. Anh nói: “Em thuộc về tôi…nên đừng rời xa tôi.” trong khi ôm siết cậu vào lòng. Như cậu ôm gói karokke thật chặt vào trong ngực để giữ ấm, anh ôm siết lấy cậu vào lòng để yêu thương, nào ngờ sau cùng đều chỉ còn toàn những tàn vụn vỡ nát.

Nếu khi ấy, Masataka chỉ cần ngoảnh lại một lần thôi, thì có lẽ cậu sẽ thấy được Souma đã bảo vệ và yêu thương cậu nhiều đến thế nào! Tiếc rằng, cậu không quay lại, nên họ cứ tiếp tục thương tổn nhau thôi.

Người ta bảo, yêu trước sẽ là người thua, nó không thể nào đúng hơn được nữa trong mối quan hệ giữa Tagami Masataka và Souma Saiki. Em trai anh, Sakurako nói: “Y như đứa trẻ đập phá món đồ chơi của mình, nếu món đồ chơi vỡ nát thì ai sẽ là người đau khổ đây?”. Đúng vậy, không nói đến Souma, dường như chỉ cần có cậu, anh sẽ kiên trì được đến tận cùng, nhưng liệu Masataka còn kiên trì được bao lâu? Tôi cũng giật mình khi cậu chĩa dao găm vào yết hầu mình, một chút nữa thôi, cả hai người sẽ cùng kết thúc, bởi sự kết thúc của cậu cũng sẽ đặt dấu chấm hết nặng nề cho sinh mạng của Souma, con chiên sùng bái đức tin là câu đến điên cuồng. May thay, cậu không kịp làm thế!

Đôi khi, khi nhớ lại câu chuyện, tôi thường tự hỏi, rằng Masataka là anh đào đang bị truy đuổi, hay Souma mới là con mồi đã vướng bẫy ngắc ngoải giữa lằn ranh tồn tại và tiêu biến.

Tôi đã nói rằng, Souma không phải cỏn quỷ dữ sẽ chết dưới nắng vàng tươi đẹp vì cố gắng sóng bước bên thiên thần kia. Anh đã chọn một phương pháp đến bên thiên thần đau đớn hơn gấp nhiều lần ác quỷ nọ, đau cho cả hai người. Anh chọn kéo cậu cùng xuống đầm lầy, nhìn cậu quằn quại đau đớn bên cạnh mình. Dù cho cuối cùng, kết thúc của anh và quỷ dữ kia hình như chẳng khác biệt, anh rồi cũng chết dần đi cùng những đau thương và tàn vụn của linh hồn đầy vết cắt.

“Cậu không thể yêu cậu ta, cậu ta chẳng thể nào hiểu lòng cậu!” –Bác sĩ Katsuragi, một nhân tình cuồng dại của Souma ghen tuông quát lớn. Nhưng dù cho người khác ra sao thì Souma vẫn thương yêu cậu, nhìn cậu tan vỡ dần cũng chẳng thể buông tay, chỉ cần trói buộc cậu, cho dù bằng hận thù hằn vào xương tủy.

Cậu đã chẳng chịu hiểu anh, thậm chí khi bắt đầu yêu anh, và quen thuộc với những đụng chạm của anh thì cậu bỏ chạy. Ai đó từng lướt qua về hội chứng Stockholm, kẻ bị trói buộc sẽ bắt đầu yêu thương kẻ trói buộc. Tôi không rõ, là tình yêu của Souma đã tác động đến Masatakahay rằng cậu đang vướng phải hội chứng Stockholm, nhưng sự thật là cậu bắt đầu yêu anh, kẻ mà cậu tự nhủ rằng phải kinh tởm, điều này khiến cậu hoảng sợ và hoang mang, cậu nghĩ chính mình cũng dơ bẩn và đen đúa đến mức đó rồi. Những phản kháng của cậu bị anh cự tuyệt, và mâu thuẫn giữa hai người chính thức lên tới đỉnh điểm khi nghe tin anh trai cậu chết.

Masataka gần như điên cuồng, có lẽ chẳng phải chỉ vì anh trai cậu chết, mà cả bởi cậu đã trả cái giá thật đắt, bằng cả tôn nghiêm và sự trong sạch của mình để đổi lấy mạng sống cho anh ta, vậy mà anh vẫn chết. Bao nhiêu lời đay nghiến và nguyền rủa độc ác trào ra, rằng ghê tởm anh, rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh suốt cuộc đời còn lại, rằng, ‘Tôi ước, anh chết đi!’


Khuôn mặt bình lặng của Souma khi ấy, tôi chẳng thể nghĩ tới, ngay sau đó anh sẽ khóc dưới tàn anh đào hồng thắm, và cuối cùng, sẽ quỳ trước cậu với hai cổ tay ngập ngụa máu giương cao, trong phòng tắm tanh nồng mùi máu.


Sau chính khoảnh khắc này, Masataka bắt đầu ngoảnh lại, bắt cố gắng hiểu anh. Có lẽ, cậu vốn đã yêu anh rồi, chỉ cần một chút tác động để cậu đủ dũng cảm ngoảnh lại nhìn anh.


IV. Mùa xuân tàn phai và héo úa.


Nếu như trước kia, khi Masataka chịu đứng lại, nhìn về phía anh, thì nhanh chóng thôi, anh sẽ đuổi kịp cậu. Nhưng giờ đây, anh cũng đứng lại rồi. Souma thích hoa huệ tây trắng, đẹp đẽ và tinh khiết như cậu. Ấy vậy khi cậu bó huệ tây tới thăm anh, Souma lại chẳng vui mừng, chỉ những mẩu đối thoại vụn vặt, sau cùng, anh nói:



Hai người dù có nhìn nhau bao lâu đi chăng nữa, thì khoảng cách vẫn là quá xa để truyền cho nhau hơi ấm, nếu chẳng có ai chịu bước đến thì tình yêu này sẽ tan vỡ như anh đào buông lơi lả mất thôi. Mà linh hồn Souma đầm đìa vết chém mất rồi, phải chăng, lần này người tiến bước sẽ là Masataka?

Có lẽ vẫn thiếu một chút động lực nào đó cho cậu bước lên. Dù ý thức cậu chưa bước tới, nhưng con tim cậu đã bắt đầu chập chững bước đi rồi.


Yêu trước là người thua, bởi bạn sẽ chẳng mấy khi chọn người yêu mình mà lại luôn ngốc nghếch lựa chọn người mình yêu. Souma không phải ngoại lệ, anh là kẻ thua cuộc ngu ngốc. Anh ngồi ngây người nhiều giờ liền ngắm nhìn bó huệ tây đã héo úa cậu mang tặng bằng ánh mắt buồn thương đến nao lòng. Lại cắn răng nín lại những đau đớn bước đến bên cậu, ôm cậu vào lòng khi thấy cậu tổn thương. Cho cùng, người bước tới vẫn là anh.


Gương mặt Souma khi ấy đáng sợ vô cùng, nào có yêu thương và ôn hòa khi đối với cậu, khi mà anh muốn giết, khi mà anh đã giết kẻ tổn thương cậu, kẻ đã yêu anh suốt mười bốn năm. Souma đã chẳng còn đơn thuần là yêu câu nữa rồi. Tôi đã nghĩ thế, và chính Souma hay Katsugari, người đã yêu cậu mười bốn năm cũng nghĩ vậy.



Anh cứ yêu cậu, dìm sâu những đau đớn xuống mà bước về phía cậu, cậu lại một lần nữa ngoảnh mặt chạy đi, cậu không chịu nghe, không chịu hiểu, không chịu biết những cảm xúc của anh. Hình ảnh Souma quỳ thõng tuyệt vọng trên nền sàn lạnh lẽo khẩn cầu cậu: “Nếu thậm chí không chịu được việc nhìn tôi… ít nhất, xin hãy…tiếp tục căm ghét tôi” cứ lặp lại rất nhiều lần trong trí nhớ của tôi. Tôn nghiêm cuối cùng của anh cũng bị cậu đập nát mất rồi, lấy hận thù chỉ để xin lưu lại trong trái tim cậu.

Nếu ban đầu, bởi cậu sợ hãi, tôi không trách móc sự sợ hãi đó, nhưng lần này chẳng có lý do nào ngụy biện cho sự tàn nhẫn và ích kỷ nơi cậu. Cậu chỉ biết bỏ chạy, ngăn mình giữa tầng tầng lớp lớp những tường bao thật cao và vững chãi để chẳng ai bước được vào, tổn thương những người cố gắng bước lại gần mình. Tổn thương nặng nề nhất có lẽ chính là người yêu cậu nhiều nhất, bằng thể xác, con tim và cả linh hồn.

Khi cậu cầu xin được rời đi, có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa, những ngón tay trên phím đàn của Souma cứng lại, và khi nhạc đàn một lần nữa lại vang lại lên, anh chỉ gật đầu, lặng lẽ nói: “Được.” Tôi đã chẳng thể thấu hết nỗi ưu thương và đau buồn của anh lúc bấy giờ, nhưng lại thấy hết cậu tàn nhẫn biết bao nhiêu khi cố gắng tự bảo vệ mình.

Có lẽ nào cứ phải yêu cậu nhiều đến vây, dù có để cậu đi cũng không tài nào buông hồi ức về cậu, hoảng hốt đoạt lại tấm ảnh cuối cùng của cậu từ tay Sakurako ôm ghì vào lòng, vùi mặt vào mảnh áo đẫm mùi hương của cậu không thể buông. Hẳn rằng, đây là sự trả giá cho một giây khắc mềm lòng của quỷ dữ buông tay thiên thần, để thiên thần bay khỏi nơi địa ngục tăm tối thì nào hằng còn mong được thiên thần trở về.

Còn Masataka, cậu có được giải thoát không? Cậu có hạnh phúc không? Không, việc gì cũng khiến cậu nhớ đến anh, giật mình thét lên tên anh trong đêm tối sau những mộng mị kinh hoàng. Cậu chỉ chưa nhận ra, mình đã nhớ anh đến nhường nào thôi. Cậu chỉ nhận ra điều ấy sau cuộc trò chuyện với người thầy cũ.


Tôi nghĩ rằng, cả hai người Souma và Masataka đều phải cảm ơn người thầy này. Nhờ đó, Masataka đã thấu hiểu nỗi sợ hãi vô căn cứ của mình, lần đầu tiên cậu quyết định thử thấu hiểu anh, cất bước về phía anh bằng cả lý trí lẫn con tim, lẫn cơ thể mang dòng máu không sạch sẽ của mình. Souma, sau mùa đông rét lạnh đã hằn sâu vào xương tủy, cuối cùng mùa xuân đã về với anh.


Anh sẽ như cây anh đào đỏ thẫm trong vườn, dù có chịu bao nhiêu vết thương cũng sẽ tiếp tục sinh sôi thay vì mục ruỗng. Anh đã nhớ thương cậu đến nhường nào, nhiều hơn, nhiều hơn tổn thương cậu đã tạc lên linh hồn anh nhiều lắm. Cho cùng, anh là kẻ thua cuộc ngu ngốc, lại tới bên cậu ôm siết cậu vào lòng.


Sau cùng thì, dù thanh xuân của một vài ai đó tàn phai thậm chí héo úa, mùa xuân cũng sẽ chẳng bao giờ tàn phai vào héo úa đâu!


V. Đức tin đã biến chất.

Cuối cùng, thì cuộc tình buồn thương của họ cũng chẳng có một cái kết trọn vẹn.

So với lời bật thốt ra ban đầu của tôi về một tình yêu đẹp như cổ tích của lọ lem và hoàng tử thì cuộc tình của họ đi theo một lộ tuyến hoàn toàn khác. Souma không phải hoàng tử, càng không phải quỷ dữ ngu ngốc cố buộc mình bên thiên thần để cuối cùng bị nắng mai thiêu rụi. Anh cũng không cố gắng lôi kéo thiên thần cùng xuống địa ngục nữa, bởi thiên thần xinh đẹp kia đã nói rằng, cậu sẽ không chết cùng anh, cậu sẽ sống và anh cũng sống. Bởi cậu đáp lại nguyện cầu của anh rồi, lần này, cậu thực sự sẽ cứu rỗi anh. Cậu nói: “Em tha thứ cho ngài. Nên xin ngài đừng tự giày vò mình thêm nữa. Xin ngài,…”



Sau cùng họ yêu nhau dù chẳng đến được với nhau, mối tình của họ vẫn đẹp, và bóng lưng anh dưới tàn anh đào lần này sẽ không đơn độc nữa, và cậu, được sinh ra có lẽ sẽ chẳng còn là sai lầm của Thượng đế nữa.


Anh sẽ cười dưới tàn anh đào đỏ thẫm lơi lả buông cánh, và cậu sẽ tự tin rằng, ở nơi nào đó phía đằng xa kia, sẽ có người luôn yêu thương cậu bằng thể xác, trái tim và cả linh hồn.


Cho cùng, tình yêu của họ đẹp như anh đào nở, cậu bé với đôi mắt xinh đẹp và gã quý tộc mang trên mình đầy tội lỗi, họ tín ngưỡng lẫn nhau, yêu nhau sau bao nhiêu sa ngã.




End.
05.07.15

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu trữ Blog

Được tạo bởi Blogger.

Người đóng góp cho blog